Blog 4: Bản Chất Của Sự Thật – Câu chuyện Người Phụ Nữ Ngồi Xe
Lăn
Hôm nay tôi xin chia sẻ với các bạn một câu chuyện – đây là
sự trải nghiệm của bản thân tôi, và tôi lấy nó làm hành trang cho mình trên mỗi
chặng đường tôi đi, để kết nối vơi mọi người, để thấu hiểu và yêu thương họ. Hi
vọng các bạn sẽ bắt gặp mình đâu đó trong câu chuyện này.
Đó là một buổi sáng làm việc như bao buổi làm việc khác. Tôi
bắt đầu buổi sáng của mình trong một nhà hàng thuộc khách sạn, công việc của tôi
là đảm bảo mọi việc được vận hành một cách suôn sẻ bằng cách kết nối và hỗ trợ mọi
người trong team của mình. Trong khi tôi đang bận check những booking đã được reserved
cho bữa sáng, một người bạn đến và bảo có một người ngồi xe lăn cần giúp đỡ để
lên nhà hàng. Vì thiết kế nhà hàng nơi tôi làm việc nằm trên tầng lửng - nơi mà
mọi người phần lớn sẽ đi bộ vài bậc thang để có thể vào dùng bữa. Duy trong trường
hợp đặc biệt như những người đi lại khó khăn vì vấn đề nào đó sẽ được trợ giúp
thông qua một thang máy đặc biệt cuả khách sạn.
Tôi nhanh chóng đi xuống thang máy, ở đó là một người phụ nữ
đang ngồi xe lăn, cô ta có vẻ chờ đợi tôi đã lâu nên vẻ mặt có vẻ không được vui
vẻ lắm. Tôi bắt chuyện với cô, hỏi thăm cô vài câu xã giao và hỏi liệu cô có muốn
tôi sắp xếp một vị trí rộng rãi cho cô, hay cô muốn tự tìm chỗ ngồi cho mình. Cô
lựa chọn nơi mình ngồi theo sự sắp xếp cuả tôi– vẫn với vẻ mặt không vui vẻ đó.
Khi đến nhà hàng, tôi lựa chọn một nơi rộng rãi và thoải mái
nhất cho cô, giới thiệu qua cho cô nơi để nước, thức ăn trong bữa sáng buffet ở
nhà hàng, và không quên kêu gọi sự chú ý của các bạn trong team trong việc quan
tâm đến cô. Khi cô đã biết rõ các vị trí nơi để thức ăn và ngồi vào bàn, tôi nói
nếu cô cần bất cứ điều gì cứ cho tôi biết, tôi sẽ giúp đỡ. Liền sau câu nói đó,
cô hỏi tôi rằng tôi có thể giúp cô lấy một vài thức ăn được bày ở đó. Tôi lúc đấy
có phần hơi bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ đồng ý giúp cô. Cô trình bày rất chi tiết
những gì cô muốn có trong bữa sáng của mình – toast với jam; yogurt, fruits với vài
toppings; hot food với vài xúc xích và trứng. Tôi làm ở khách sạn này đã một thời
gian khá lâu, cũng đón tiếp nhiều khách ngồi xe lăn, nhưng hầu hết họ đều thoải
mái tự phục vụ, nhưng đây là lần đầu tôi phục vụ một vị khách với những trải
nghiệm rất khác như vậy. Sau khi lấy mọi thứ theo yêu cầu của cô, cô cám ơn tôi
nhưng gương mặt vẫn không thấy sự vui vẻ, thoải mái ở đó. Cô có hỏi tôi vài địa
điểm tham quan ở Sydney, tôi có đưa ra vài lời khuyên, sau đó cô đưa tôi Tips,
nhưng tôi đã từ chối nhận, và nói những gì tôi làm là trách nhiệm và công việc
của tôi. Cô cám ơn tôi, nhưng gương mặt cô vẫn không biến sắc, vẫn có nỗi buồn
gì đó trên gương mặt…
Sáng hôm sau, cùng thời gian như hôm trước, cô đến ăn sáng,
và một người bạn đồng nghiệp giúp cô lên nhà hàng. Tôi thấy cô và bảo một người
bạn của mình giúp cô ổn định chỗ ngồi và giúp đỡ cô nếu cô có cần bất cứ điều gì.
Cô đã từ chối sự giúp đỡ từ người bạn này và nói rằng cô muốn có sự giúp đỡ từ
tôi. Dù có chút bận rộn lúc đó nhưng tôi vẫn đến để giúp đỡ cô. Tôi đến và hỏi
thăm cô về trải nghiệm tham quan của cô ngày hôm qua, cô nói rất vui, nhưng gương
mặt cô vẫn mang nỗi buồn nào đó, vẫn không vui, không thoải mái. Tôi vẫn chọn vị
trí rộng rãi hôm qua để cô ngồi, cô vẫn hỏi tôi để giúp cô lấy đồ ăn cho bữa sáng, sự lựa chọn có chút thay đổi so với hôm qua. Tôi khi đấy có chút thắc mắc về người phụ nữ
này, vì cô ngoài ngồi xe lăn thì trông rất khỏe mạnh, và ở đất nước này, mọi người
khá ý thức về việc độc lập những nhu cầu cuả mình, duy chỉ có cô là khác biệt so
với rất nhiều vị khách ngồi xe khác tôi từng phục vụ. Tôi vẫn lấy thức ăn theo
yêu cầu của cô và trong lúc đó, tôi nghĩ, mình phải hỏi vì sao cô lại cần sự giúp
đỡ của mình, tôi muốn biết suy nghĩ của cô.
Khi quay trở lại bàn với thức ăn, cô đã không chờ đến câu hỏi
của tôi mà theo một cách tự nhiên, cô bắt đầu chia sẻ. Cô mở đầu bằng những lời
cảm kích chân thành vì đã giúp đỡ cô hai ngày vừa qua cho bữa sáng. Cô đến
từ Anh, cô đi du lịch một mình đã 1 năm nay, cô đi khắp nơi Châu Âu, Mỹ và Úc.
Lần này cô đến Úc hi vọng được đi hết những nơi mà cô mong ước được đến. Và cô đang
mang trong mình căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Cô nói rằng những ngày vừa qua
cơn đau ập về rất đau đớn – đau khắp nơi trên cơ thể, cô không thể cười, không
thoải mái một giây phút nào. Cơn đau đến rất bất chợt, đau rất nhiều và xảy ra
có thể nhiều lần trong ngày. Cô booked khách sạn nơi tôi làm 4 hôm, nhưng 2 ngày
nay rất đau, cô không biết mình có tiếp tục được hành trình ở Sydney không, hay
phải đi chữa trị. Khi được hỏi vì sao cô không đi cùng gia đình để tiện có người
chăm sóc. Cô nói cô không muốn làm phiền mọi người, cô biết nỗi đau cô mang
trong mình như thế nào, cô không muốn tâm trạng người khác bị ảnh hưởng mỗi lần
cô không vui, không thoải mái khi cơn đau ập đến. Cô không muốn sự thương hại.
Cô với chiếc xe lăn, đã đi chu du nhiều nơi, chỉ cô và nó, cô quen rồi. Và đi đến
đâu, cô cũng gặp những người tốt hết lòng giúp đỡ cô, và tôi là một trong những
người đó. Khi cô nói đến đây, tôi thực sự không khỏi xúc động và có chút hối hận.
10 phút trước tôi còn có suy nghĩ không tốt về người phụ nữ này – nhưng sự thật
đằng sau nỗi buồn trên gương mặt đó là cả một câu chuyện đáng suy ngẫm.
Tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với cô và động viên cô cho chặng
đường mà cô muốn thực hiện. Cô cám ơn tôi và nở một nụ cười – đây là lần duy nhất
tôi thấy nụ cười ở người phụ nữ này, nụ cười của sự lạc quan và mạnh mẽ. Cô lại
đưa tôi tips và tôi từ chối nhận. Sau đó vì nhà hàng trở nên busy, tôi phục vụ
các khách khác và không biết cô rời đi từ khi nào. Một người bạn trong team khi
giúp cô di chuyển ra khỏi nhà hàng đã được cô đưa tờ tiền tips và dặn dò hãy đưa
nó cho tôi, vì tôi xứng đáng để có nó. Tôi vô cùng cảm động với câu nói đó và
không quên ghi nhớ tên và số phòng của cô, với hi vọng được gặp cô vào ngày mai
để trò chuyện và được giúp đỡ cô nhiều hơn.
Sáng hôm sau, cũng thời gian đó, cô chưa đến nhà hàng, như một quán tính, tôi đi
xuống hỏi các bạn đồng nghiệp. Tôi đưa họ số phòng, họ bảo đây là early departure, người này check out hôm qua. Có thể không ai biết vì sao tôi lại hỏi thăm
người khách này, cũng không ai rõ vì sao cô lại check out phòng sớm hơn dự định,
nhưng tôi biết và rất cảm thông với cô – người phụ nữ ngồi xe lăn đầy nghị lực…
Comments
Post a Comment