Bài hát “Chị Tôi” của nhạc sỹ Trần Tiến đã ngân lên hàng thập kỉ và chúng ta cũng rất đỗi thương cảm cho người chị hi sinh cả cuộc đời mình lo cho 2 đứa em từ khi nhỏ đến khi lập gia đình và từ chối những người đàn ông đến trong cuộc đời chị. Chị ràng buộc chính chị trong việc phải nuôi nấng và nhìn thấy sự trưởng thành của 2 em, chị nghĩ đó là niềm hạnh phúc của chị… Khi 2 đứa em lớn khôn và lập gia đình, bến sông xưa không còn hạnh phúc như chị vẫn nghĩ, nhưng lúc này chị đã qua tuổi đôi mươi, chị nhìn lại, chị chỉ thấy chị, lẻ loi nơi bến sông - và cuối cùng, như một sự thât được chứng kiến bởi người nhạc sỹ tài ba này, người chị bên bến sông đã lẻ loi ra đi như thế.
Bài hát " Chị Tôi" - Bằng Kiều
Dù vài thập kỉ đã trôi qua, rất nhiều bài học được nhận ra thông qua bài hát, tuy nhiên vẫn có đâu đó những người vẫn mang tinh thần của người chị ở bến sông - ràng buộc bản thân mình với trách nhiệm về sự trưởng thành của những đứa em, với trách nhiệm trọn đời báo hiếu cha mẹ. Dường như ta đã quên những người phụ nữ đã từng hi sinh cuộc sống mình như thế nào trong quá khứ để đấu tranh cho cuộc cách mạng giành lại quyền tự do, vai trò bình đẳng cho chính họ đã bị đè nén trong suốt thời kì lịch sử. Bao nhiêu năm đã trôi qua kể từ sau những thời kì khó khăn của dân tộc, ta vẫn buộc mình vào những trách nhiệm của mệnh đề mang chữ “phải”. Nó không còn là sự hi sinh của người chị nơi bến sông xưa, nhưng nó vẫn là sự hi sinh sự tự do của mình cho những ước mơ của gia đình và xã hội – chỉ là được nhìn thấy ở một góc nhìn khác.
Trong góc
nhìn mới mẻ của xã hội được cho là hiện đại, vài người chúng ta vẫn đang hi
sinh sự tự do của mình để đáp ứng, để thích nghi, để được công nhận bởi cái gọi
là chuẩn mực của xã hội ngày nay. Một cô bé 6 tuổi được nuôi dưỡng và lớn lên trong
sự đủ đầy, tình yêu thương của gia đình, chứng kiến sự hi sinh của bố mẹ và
mang trong mình trách nhiệm “phải” báo hiếu thiêng liêng. Một cậu bé mang trong
mình trách nhiệm “phải” trưởng thành là một người trí thức – có địa vị xã hội,
bới cậu được sinh ra trong chính gia đình như thế. Một cậu bé nhút nhát, luôn bị
bạn bè trêu chọc, ức hiếp, và quyết tâm “phải” một người thành công và có tiếng
nói. Tất cả những mong ước đó rất đẹp, rất đáng quý. Nó ít nhất giúp ta thấy được
con đường mình phải đi, để ta cố gắng, để ta có sức mạnh vượt qua rất nhiều thử
thách, và có được vị trí đứng mà ta đang
đứng ở thời điểm hiện tại. Nhưng, ta có hạnh phúc – bình an không khi đi qua hết
thẩy mọi thứ? Hay ta vẫn còn lo lắng, bất an? Hành trang mang chữ “phải” đó có
phải là thứ cho ta sự tự do trọn vẹn?
Mọi thứ đều
là sự lựa chọn của bạn, không có ai có thể lấy đi sự tự do của bạn, trừ khi bạn
cho phép điều đó. Vài người có thể nói thật khó để sống trong xã hội với rất nhiều
cá thể nhưng lại ta lại không bị ràng buộc bởi một hoặc vài mối quan hệ nào đó.
Nếu bạn cho là khó, thì nó là khó. Bạn cho là không thể, thì nó là không thể.
Nhưng linh hồn bạn luôn biết điều gì tốt nhất cho bạn, nó biết rõ như thế nào là
sự tự do. Và đó là vì sao rất nhiều bài học đã được đưa đến, để bạn trải nghiệm,
và giải phóng mình ra khỏi chính những ràng buộc của bản thân và của người khác
đặt lên bạn. Bạn có bao giờ có chút thời gian để ngồi lại, đặt tay lên trái tim
và hỏi rằng, ta cần phải làm gì để giải phóng mình ra khỏi những mệnh đề đó? Làm
gì để có được sự tự do thực sự?
Tôi luôn tin rằng linh hồn chúng ta – khi được lắng
nghe và kết nối, sẽ chỉ dẫn ta con đường tốt nhất cho bản thân mỗi người. Con đường
mà nơi đó chúng ta không bị ai ràng buộc và ta không ràng buộc chính ta. Ta cứ
bước đi, vì phía sau không phải là hành trang gì quá quý báu mà không thể bỏ đi,
cũng không mang nặng trách nhiệm phải trở thành 1 người như thế nào trong tương
lai. Ta tự do vì ta biết ta vẫn luôn là mình, và ta biết ta ở ngay đây, biết ta
đang làm gì, và như vậy có lẽ là đủ. Ta chọn bản thân ta đầu tiên thay vì tất cả
những thứ khác, những mối quan hệ khác. Vì ta biết nếu ta chọn ai đó không phải
mình, ta đều mất đi sự tự do đích thực.
Bạn đã đi một
chặng đường khá dài rồi, tôi biết mọi người đều mệt mỏi vì rất nhiều sự ràng buộc,
hay ta thôi để lại mọi thứ và chọn bản thân mình?
Chúc các bạn
một ngày tốt lành. Namaste 🙏
Comments
Post a Comment