Bạn có bao giờ mệt mỏi khi phải đóng vai một ai đó để hòa mình vào xã hội này?
Nếu bạn có đôi lần nghĩ bạn thực sự đã từng phải đóng vai 1 ai đó, tôi tin đó là lúc bạn nhìn thấy chính mình. Bản chất thật của bạn luôn biết điều gì tốt nhất cho bạn, và từ tận cùng sâu trong trái tim, nó mách bảo bạn nên làm gì. Chỉ cần bạn đủ tĩnh lặng và cho phép sự kết nối đó được diễn ra, nó sẽ lên tiếng. Và việc bạn cần làm chỉ là đi theo tiếng gọi, sự chỉ dẫn của nó. Đó là con đường của sự hạnh phúc trọn vẹn và bất cứ đôi giày nào cũng muốn được chạm đến dù nó có size như thế này, hay nó đã xù xì và xấu xí thế nào...
Cuộc sống
này vốn dĩ rất đơn giản – bạn thích cười thì cười, thích nhảy múa thì nhảy múa,
thích ca hát thì ca hát. Xã hội phát triển với nhiều tiện nghi hơn và cuộc sống
đi theo cũng phức tạp hơn bởi những chuẩn mực của xã hội đó. Ta đã
không còn có thể cười thật to khi ta muốn. Ta đã rất hiếm khi có thể
nhảy múa khi nghe một bài nhạc hay. Ta đã không còn nghêu ngao câu hát của mình
mọi nơi mà mình muốn. Vì ta sợ trong các cộng đồng ta đang sống, có ai đó sẽ cười
nhạo và chế nhiễu ta. Ta sợ mọi người không thích ta. Ta sợ ta đang khác đi những
chuẩn mực của số đông mọi người – rằng số đông không thích thì ta không nên làm.
Cuộc sống này
đôi khi cái thực và không thực chỉ nằm ở cái định nghĩa của nó. Những suy nghĩ
hay quyết định của bạn ở 1 phút trước và sau của nó đã khác nhau. Những quyết định
của bạn 1 tuần trước nghĩ rằng là tốt nhất đó, đôi khi nhìn lại nó đã không còn
đúng cho bạn nữa. Thế mới thấy cuộc sống này nền tảng về mọi thứ ta đặt cho nó
mong manh lắm. Mỗi cá nhân có quy chuẩn riêng của mình, quy chuẩn của tập thể lớn
sẽ trở thành quy chuẩn xã hội. Mỗi cá nhân chúng ta lại có các quy chuẩn thay đổi
theo thời gian, vậy chúng ta có đang sống trong xã hội mà quy chuẩn của nó
không được nên xem là quy chuẩn? Bởi tính luôn thay đổi của các cá thể trong
nó.
Thế nên bạn
không cần tốn thời gian và lý lẽ để giải thích với mọi người rằng quan điểm,
cách nhìn của bạn là đúng, là sự thật. Nó là sự thật cho bạn, có thể cho số đông, nhưng cũng
không là sự thật cho thiểu số khác. Điều funny là bạn không biết được ai sẽ là
thiểu số. Khi ta tiếp cận một người, chúng ta tốt nhất nên trân trọng những gì
thuộc về quan điểm sống, thuộc về con người họ. Mỗi người có kích cỡ đôi giày
khác nhau mà chúng ta không đi trên đó, ta chỉ có thể đánh giá vẻ bề ngoài của
nó, ta không biết nó có vừa vặn với ta hay không, ta cũng không biết bao nhiêu
con đường đôi giày đó đã đi qua, ta chỉ nhìn được vẻ xù xì, cũ kĩ của nó. Đôi
khi cũng là cùng 1 con đường được đi qua, những đôi giày với hình dáng khác
nhau sẽ có những trải nghiệm khác nhau. Thế nên cùng là 1 vấn đề, ta tranh chấp
làm gì ai đúng, ai sai, tất cả chỉ là những trải nghiệm khác nhau mà thôi.
Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn rằng, những thứ, quan niệm không phù hợp
qua thời gian sẽ bị lãng quên, thay cho những tiến hóa mới và phát triển cao hơn.
Và con người chúng ta cũng vậy. Vì ta không phải là loài phát triển nhất, nên
ta vẫn đang tiến hóa từng ngày. Càng nhiều con đường được đi qua, ta càng có được
cho mình những bài học cần thiết để tiến hóa cho linh hồn mình.
Chúng ta
đang sống trong thời kì mà sự tiến hóa đang diễn ra mạnh mẽ. Những nền tảng cũ kĩ,
mục nác bắt đầu để lộ ra sự không phù hợp của nó. Hầu hết trong tất cả chúng ta
đang đứng giữa những sự lựa chọn của bản thân – thay đổi hay không thay đổi, bước
tiếp hay dừng lại. Thực ra không quan trọng bạn chọn như thế nào, cũng luôn có
1 trải nghiệm dành cho bạn trên con đường đó, và nó sẽ luôn tuyệt vời với những
bài học trên hành trình đó. Bạn cứ bước đi thôi.
Xã hội này
cũng đang tiến hóa từng ngày. Không ai nghĩ 1 thể loại âm nhạc underground lại
lên ngôi ngay thời điểm của sự hỗn loạn và được sự công nhận của số đông. Phải
chăng đó là sự tiến hóa của đại bộ phận xã hội? Đã rất lâu chúng ta thần tượng
những ca sỹ, diễn viên mang vẻ đẹp và tài năng mà ai cũng muốn có, họ kể ta câu
chuyện của người viết nhạc, viết kịch thông qua lời nói, thái độ, ca từ và giai
điệu. Qua thời gian, chúng ta thấy dường như những câu chuyện được kể có phần
giống nhau, đó là những câu chuyện tình buồn, hay là lời trách than cho một cuộc
đời không mấy suôn sẻ, và ta bắt đầu ngán ngẩm khi phải nghe những thông điệp
được lặp đi lặp lại.
Chúng ta
bây giờ đang nghe câu chuyện của những rapper – tôi gọi họ là storyteller. Họ kể
ta một cách chân thật câu chuyện của bản thân họ, từ đó ta thấy được muôn màu sắc
của các góc cạnh, hoàn cảnh trong cuộc sống. Câu chuyện của họ đặc biệt vì đôi
giày họ mang dù đã rất xù xì và cũ kĩ rồi, nhưng những nẻo đường họ đi qua mang
theo bài học mà ta chưa bao giờ được nhìn thấy từ những khía cạnh đó. Từ đó ta
tìm thấy mình đâu đó trong đó, hay chăng nếu ta không tìm thấy mình, ta biết có
1 con đường như thế, và nếu ta bước đi trên nó, sẽ có 1 thứ trải nghiệm là như
thế. Nó như 1 cuốn sách được đọc lại qua lời kể của một người mà họ là chính
tác của cuốn sách. Bạn cũng có một cuốn sách như thế, và bạn vẫn hằng ngày viết
lên nó. Liệu bạn muốn nó được viết và tô điểm với nhiều màu sắc và trải nghiệm?
hay bạn muốn nó là 1 câu chuyện được lặp đi lặp lại như cách bạn đã chán ngắt với các thứ khác. Nó tùy ở sự quyết định của bạn hôm nay – Ngay Bây Giờ!
Chúc các bạn
một ngày tốt lành. Namaste 🙏
Comments
Post a Comment